Doggy con em gái đít bự khi bố mẹ đi vắng

Doggy con em gái đít bự khi bố mẹ đi vắng 2 ngày

1. Bắt đầu từ một tuần vắng nhà của bố mẹ, tôi đã Doggy con em gái đít bự

Mùa hè năm đó, bố mẹ tôi phải đi công tác nước ngoài trong ba tuần. Lúc chia tay ở sân bay, mẹ nhìn tôi – thằng anh trai vừa bước vào năm cuối đại học – mà dặn dò tới tấp:

“Ở nhà trông chừng con bé. Nhớ nấu cơm cho nó ăn, đừng để nó ngủ muộn. Với lại, đừng Doggy con em gái đít bự nữa

Tôi chỉ gật đầu cho xong, còn con nhỏ em gái thì bĩu môi:

“Con lớn rồi, không cần ai trông.”

Nó – Hân – 16 tuổi, tuổi nổi loạn. Bướng như con ngựa hoang. Tóc nhuộm highlight tím nhạt, áo hoodie rộng thùng thình, tai đeo headphone suốt ngày, vừa đi vừa lắc đầu như DJ. Ở trường nó học cũng chẳng tệ, nhưng về nhà là chẳng bao giờ chịu nghe lời tôi.

Tôi thở dài. “Ba tuần thôi mà,” tôi tự nhủ. Nhưng ba tuần đó, tôi đã hiểu nhiều hơn về nó – và về chính mình – hơn cả 18 năm sống chung một mái nhà.


2. Những ngày đầu tiên – Căn nhà không mẹ thật sự lạ lẫm, tôi vẫn luôn tìm cơ hội Doggy con em gái đít bự

Ngày đầu tiên bố mẹ đi, căn nhà vắng lặng lạ thường. Không còn tiếng mẹ gọi ăn cơm, không còn tiếng bố cằn nhằn vì đèn chưa tắt. Chỉ có tiếng nhạc pop phát ra từ phòng Hân và tiếng gõ bàn phím máy tính của tôi.

Buổi tối đầu tiên, tôi nấu mì gói. Hai anh em ăn trong im lặng. Tôi ngồi đối diện, nó vừa ăn vừa lướt điện thoại. Tôi định lên tiếng bảo nó cất điện thoại đi, nhưng thôi, mình cũng đâu phải gương mẫu gì cho cam.

Đến tối, tôi nghe tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm. Thằng anh này đã đi dọn rác, nấu cơm, mà em gái vẫn vô tư như thể đang ở khách sạn. Tôi gõ cửa:

“Hân, em tắm hơi lâu rồi đấy!”

Bên trong vọng ra giọng nói ồm ồm:

“Anh lo việc anh đi!”

Tôi bực. Nhưng tôi không nói gì thêm. Vì tôi nhận ra: tôi chẳng biết nó nghĩ gì, chẳng hiểu tâm lý con gái tuổi mới lớn là thế nào. Tôi chỉ là một thằng anh vụng về, vừa mới bắt đầu học cách chăm lo cho người khác.


3. Những va chạm nhỏ – và bài học lớn, Doggy con em gái đít bự

Ngày thứ năm, Hân về nhà muộn, gần 10 giờ đêm. Tôi gọi máy, không bắt. Đến lúc nó bước vào, tôi thật sự giận:

“Em đi đâu mà giờ này mới về?”

“Đi với bạn, sinh nhật con Ly. Không phải anh bảo em lớn rồi sao?”

“Lớn thì cũng phải báo cho người ở nhà biết!”

Chúng tôi cãi nhau. To. Và lần đầu tiên, nó khóc. Không phải kiểu khóc mè nheo. Mà là khóc ấm ức, nghẹn ngào:

“Anh tưởng em không biết tự lo à? Anh lúc nào cũng nghĩ em trẻ con, em làm gì anh cũng phán xét. Em mệt lắm!”

Nó bỏ vào phòng, sập cửa. Tôi đứng như trời trồng.

Lúc đó, tôi thấy mình… bất lực. Tôi vẫn nghĩ là làm anh thì chỉ cần nghiêm khắc là được. Nhưng hóa ra, em gái cần một người lắng nghe hơn là một người ra lệnh.

Đêm đó, tôi ngồi trước cửa phòng nó, gõ nhẹ:

“Anh xin lỗi. Anh không giỏi làm anh. Nhưng anh thật sự lo cho em.”

Cửa vẫn đóng. Nhưng tôi nghe tiếng chốt cửa nhẹ nhàng được mở vào sáng hôm sau.


4. Khi tình thân không cần nói nhiều, Doggy con em gái đít bự

Từ hôm đó, không khí trong nhà thay đổi. Tôi học cách hỏi nó nhẹ nhàng hơn. Tôi bắt đầu nấu ăn ngon hơn – toàn món nó thích như gà rán, cá chiên, canh chua. Đổi lại, nó cũng biết dọn bàn, rửa chén.

Tối thứ bảy, nó đem laptop ra phòng khách, cùng tôi xem phim. Chúng tôi cùng cười, cùng bình luận, cùng lăn ra ghế salon ngủ quên. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mình không chỉ là một người anh – mà là một người bạn.

Có lần, tôi vô tình thấy nó đang xem video hướng dẫn giảm cân. Tôi hỏi: Doggy con em gái đít bự

“Em làm gì thế?”

Doggy con em gái đít bự

Xem thêm : Tại Đây

Tại Đây

Doggy con em gái đít bự khi bố mẹ đi vắng
Diễn Viên: Alice NF / Naijafamily

Phim Liên Quan