Tựa đề: Nàng dâu vú bự
Ngày Hân về làm dâu nhà ông Khải, trời mưa lâm thâm. Nàng dâu vú bự gái nhỏ người, mặt mũi thanh tú, nếp sống nền nã ấy đã khiến hàng xóm trầm trồ rằng nhà ông Khải có phúc. Nhưng chính Hân thì chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, bởi lễ cưới rộn ràng nhưng lòng cô thì lạnh lẽo.
Chồng cô – Tuấn, là một người đàn ông thành đạt, bận rộn, và… hời hợt. Cưới chưa đầy tháng, Tuấn đã vùi đầu vào công việc, đi sớm về khuya, nhiều khi cả tuần không thèm hỏi Nàng dâu vú bự một câu. Trong căn nhà ba tầng ấy, người duy nhất thường xuyên trò chuyện cùng Hân lại là… bố chồng.
Ông Khải năm nay ngoài sáu mươi, là giáo viên Văn đã về hưu. Người đàn ông góa vợ, sống trầm tĩnh, ít nói, luôn giữ phong thái điềm đạm của một trí thức. Ban đầu, Hân có phần e dè. Cô luôn giữ lễ độ, cố gắng không để lộ nỗi cô đơn của mình. Nhưng rồi, chính sự kiên nhẫn và tinh tế của ông Khải đã khiến cô dần cởi mở.
Tựa đề: Nàng dâu vú bự ng chờ cô pha trà rồi cùng ngồi đọc báo. Trư
Mỗi sáng, ông chờ cô pha trà rồi cùng ngồi đọc báo. Trưa, khi Tuấn không về, hai người cùng ăn cơm, ông hay gắp cho cô miếng cá ngon, rồi nhắc khéo: “Con gái không nên nhịn ăn, sau này hại dạ dày.” Tối đến, ông lại khẽ hỏi: “Hôm nay con có vui không?” – câu hỏi giản dị nhưng làm Hân nghẹn ngào.
Dần dần, giữa họ hình thành một thứ tình cảm đặc biệt – không phải tình yêu, mà là sự thấu hiểu, che chở, và… đồng cảm. Ông Khải nhận ra sự cam chịu của con dâu. Còn Hân nhìn thấy trong ánh mắt ông sự cô độc của người cha mất vợ, có con trai nhưng như chẳng có ai để chuyện trò.
Một lần, Tuấn lớn tiếng với Hân chỉ vì bữa cơm không hợp khẩu vị. Cô rút lui về phòng, nén nước mắt. Nửa đêm, ông Khải gõ cửa, tay cầm ly sữa nóng. Ông ngồi cạnh giường, giọng nhẹ nhàng: “Con đừng buồn. Nó giống mẹ nó – bướng và nóng nảy. Nhưng nếu con cần ai để chia sẻ, bố luôn sẵn sàng.”
- Lần đầu tiên, Hân bật khóc nức nở trước mặt bố chồng. Nàng dâu vú bự
Nàng dâu vú bự nói về nỗi cô đơn, áp lực làm dâu, về người chồng vô tâm và những giấc mơ tan vỡ. Ông không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng vỗ về, như một người cha đang ôm lấy đứa con gái bé bỏng.
Từ đó, họ thân thiết hơn. Nàng dâu vú bự chăm sóc ông như cha ruột. Ông dạy cô làm thơ, đọc sách, và cả cách sống an yên trong lòng giông bão. Hân gọi ông là “người bạn lớn tuổi”, còn ông thì bảo: “Con là con gái mà trời cho bố thêm lần nữa.”
Mọi chuyện dường như bình yên cho đến khi một người phụ nữ xuất hiện – Mai, bạn cũ của ông Khải, vừa từ nước ngoài về. Bà hay đến nhà chơi, mang theo những nụ cười duyên dáng, giọng nói mềm mại, và ánh mắt lấp lánh mỗi khi nhìn ông.
Nàng dâu vú bự không nói ra, nhưng trong lòng có chút bất an. Nàng dâu vú bự sợ mất đi “người cha” ấy – người duy nhất hiểu và yêu thương cô thật lòng trong căn nhà lạnh lẽo này.
- Nàng dâu vú bự
bà Mai ghé tai cô nói nhỏ: “Cháu là con dâu ngoan, nhưng cũng nên để bố có cuộc sống riêng. Tuổi già cần có bạn, cháu hiểu mà.”
Nàng dâu vú bự cười nhẹ, không đáp. Tối hôm đó, cô vào phòng ông, thấy ông đang ngồi đọc lại những bài thơ cũ của mình. Cô hỏi:
Xem thêm : Tại Đây
